Tranh : Lê Khánh Thọ

 

Ba mươi ba năm nhìn lại … xa trường xa xứ

Như giấc mơ trong cuộc sống trưởng thành. Giấc mơ không đến hai lần. Bạn đã dự phần vào mùa xuân, ấp ủ thu buồn, vui đùa bên hạ và lãng quên mùa đông. Thời gian như một thoáng chiêm bao, không hẹn ngày trở lại. Hiện tại sẽ mong manh, tương lai là huyền thoại.. Đến một buổi sáng, thức dậy nhìn ánh nắng trên cao, chợt bàng hoàng quyến luyến, thấy tuổi thơ qua như hòn bi lăn mau, tiếc nuối cho cuộc đời mộng mơ, óng mượt… Một quá khứ nhiệm mầu và ngày PhanThGiản… Ta quay lại nhìn thuở bóng mát thênh thang. Ôi, uớc mơ thì bé bỏng, không ở lại cùng ?

Đời là một đóa hoa hồng !!!

Vẫn xin như thế, để tâm hồn đừng bước vào biển nhớ cô liêu.  Đóa hồng thì sẽ có gai, bạn đón nhận thật khéo, thật nhẹ, thật nồng nàn, tay sẽ không rướm máu vì gai. Bạn ngửi được những hương thơm quyện tròn trong gió. Bạn tìm đến con suối, róc rách chảy bên một gềnh đá, lấp lánh ánh thủy tinh. Tìm về tuổi thơ, bàn tay kết chặt từng bước họa mi, nhún nhảy trên quê hương với nụ cười rạng rỡ trên môi. Bạn nhìn tất cả với niềm tin bất diệt.

          Hởi những “ cô cậu ” học trò PTG!!!

Không cần có trong tay một báu vật để được bước đến “lầu mộng” hay lơ lững “chín tầng chân mây”. Chỉ 1 lần có được “nàng” khóc trên vai “hãy cho nhau hơi ấm của lòng”, hay bên tai “tình nhân” thủ thỉ với “nguyện cầu trong hơi thở Đông Phương”.

Đời người như mộng như thơ, nhất định “cơn mộng vàng“ phải thăng hoa… một lần trong đời như điều kiện “ắt có và đủ”. Tuổi mình đã bước đi trong biển trời êm ái của ngày tháng nơ xanh kẹp tóc, áo trắng học trò. Ngắt một đóa kim hương cho trái tim nở bừng theo điệu nhạc, để biết là mình đang thắp sáng, làm sống lại khuôn trường Phan thanh Giản Đà Nẳng, của những năm “mến lá sân trường “… đầy bướm đầy hoa, với những hương thơm cỏ lạ.

Bão đến bão đi cứ xem là đổ vỡ cả, đổ từ con đường Lê Lợi, đổ luôn ngõ cụt Lê Thánh Tôn, ngã cả một phố Đà yêu dấu, chúng ta cùng một lòng trở về… với đại hội kỳ IV. Cúi nhặt từng viên gạch, từng cọng hoa Phượng và hàng cây bàng trong sân… hàn gắn lại những vụn vặt kỷ niệm, hy vọng là ươm nồng mãi mãi cho nụ hồng Phan Thanh Giản. Cuối cùng, trên đám cỏ xanh dể thương của miền nam Cali, chúng ta trở về hôm nay để đón nhận sứ mạng. Thâu góp những mảnh thân tình vụn vỡ, bằng tất cả tâm linh. Hãy lắng nghe tiếng động của tâm hồn… từng tiếng gọi thiết tha, thật nhẹ và mong manh như nắng lụa vàng của quận Cam :

Anh về, nhớ mái tóc mâ
Tương tư một thưở, cỏ cây muộn phiền

Anh về dấu vội cơn mê
Theo màu áo trắng... tình lê thê dài.....

Với tất cả sự say mê trìu mến, đặc san “Trường Xưa Dáng Cũ” hình thành, như 1 hiện hữu trong tâm khảm của nhau. Thơ văn … dở có hay có, tình đầy hận biển, thích hay không thích, nói thật nói hết… Hãy hiểu, ngần thứ ấy, như là nhiều mối tơ, có thật không bao giờ đứt đoạn… Từng ngày, từng tháng năm, trôi qua chậm rãi, nhẹ nhàng. Ta tự hỏi lòng… đó có phải là “tình yêu” của một quyến luyến với ngôi trường ngày cũ ?

Hãy dành “một chút gì“ thánh thiện, cầu xin sự an lành đến cho chính mình… để ươm hồng một cách thành thật, cái chữ “tình” tuyệt diệu, đã hơn một lần tai kề tai, kể nhau nghe … đó là tình học trò. Đời học sinh đã qua. Ta biết nhau trong  tiềm thức thị hiện xa vời nào đó hay tình cờ gặp gở lại nhau ở một nơi thống khổ lưu đày trên quả hành tinh này, nhưng tình đồng môn Phan Thanh Giản, hy vọng là anh và em, thầy và trò, “bấu chặt” mãi mãi.

Một chỗ đứng, ta dành cho nhau. Cuối cùng, hăy là đôi cánh lớn, giang rộng, bắt lấy nhau trong cái cuối đời viễn xứ.

Áo em màu trắng trên ngàn,
Tim anh màu tím về ngang đỉnh trời
Thuở nào tình đã rong chơi
Cho vầng trăng cũ chơi vơi giấc nồng

 

Ban Biên Tập

 

Các tàc phẩm trích từ Đặc San PTGĐN 2008
(mời bấm vào)

Tin liên quan:

Trang Tin Tức về Đại Hội PTGĐN 2008